Một ông du khách Nhật đón taxi ra sân bay Tân Sơn Nhất để về nước. Khi taxi đang chạy thì có chiếc 2 bánh vụt lên qua mặt, ông du khách Nhật bèn chỉ tay kênh kênh rồi nói với anh tài xế taxi:
- Xe máy Honda sản xuất ở Nhật đấy... Chạy nhanh lắm.
Đi được một đoạn đường nữa thì lại thấy một chiếc 4 bánh vượt lên qua mặt, ông du khách Nhật lại chỉ tay tự đắc rồi nói:
- Xe hơi Toyota sản xuất ở Nhật đấy... Chạy nhanh lắm chú em.
Khi xe vừa đến nơi, anh tài xế taxi liền nói với ông du khách Nhật:
- Dạ, tất cả của ông là 1 triệu, xin cảm ơn.
- Cái gì...? 1 triệu cơ à... Tôi nghĩ khoảng 500 ngàn thôi...
Anh tài xế liền nhìn xuống hất hàm:
- Đồng hồ tính tiền sản xuất tại Việt Nam đấy... Chạy nhanh lắm!
( SƯU TẦM )
Câu chuyện đơn giản, không nhiều tình tiết, đã lấy đi nước mắt của nhiều người đọc. Tôi hình dung được cảnh người cha Việt Nam gầy ốm bệnh tật và đứa con gái tật nguyền tội nghiệp của anh trên đất khách quê người. Tôi như thấy được hình ảnh đứa con gái tưởng nhớ người cha - mà em biết đã mất rồi – qua tiếng đàn Piano. Tôi biết tiếng đàn ấy đau đớn biết bao. Tôi nghe được cả lời ca nghẹn ngào của em Nhớ những năm xa xưa ngày cha đã già với bao sầu lo…sống với cha êm như làn mây trắng…nhớ đến năm xưa còn bé,đêm đêm về cha hôn chúng con….với tháng năm nhanh tựa gió..ôi cha già đi cha biết không…”.
Em bé Việt Nam ở phương trời xa lạ kia ơi em thật là vĩ đại ! Tôi hãnh diện vì em biết bao !
NGUYỄN ĐẠI HOÀNG
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời em. Hay là chúng ta sẽ đặt dấu chấm cho nó bằng một chiếc Mercedes tuyệt đẹp không mui, kiểu mới nhất, giá 500.000 franc?