“ TRÂN TRỌNG KẺ SOI MÌNH VÌ ĐÓ MỚI CHÍNH LÀ NGƯỜI THẦY CỦA MÌNH !? “ (Chủ nhật, 13 tháng 12, 2020)

Có một anh họa sĩ theo học nghề của một bậc thầy, sau một thời gian thành thạo nghề rồi, một ngày nọ anh đến nói với thầy của mình:

Anh họa sĩ: Thưa thầy , con luôn ấp ủ được vẽ một bức tranh hoàn thiện, vậy xin thầy cho biết con phải làm sao?

Ông thầy: Này nhé, con hãy về, dùng hết tâm huyết của mình vẽ nên một bức tranh, hôm sau con mang ra trưng bày ngoài đường, và treo biển: "Nếu ai thấy được khiếm khuyết trên bức tranh này thì hãy tô một vòng tròn ở chỗ đó"

Anh họa sĩ về nhà và dành 1 tuần lễ tập trung vẽ bức tranh tuyệt đẹp, và làm y như lời thầy. Chỉ sau một ngày trưng bày, bức tranh đầy những dấu tròn. Anh rất buồn và xin thầy lời khuyên.Lần này thì ông thầy nói :

Con hãy về vẽ một bức tranh khác, nhưng lần này con treo tấm biển "Nếu như ai thấy khuyết điểm của bức tranh này thì hãy đánh dấu vào và sửa chỗ đó"

Anh họa sĩ cũng làm y chang như vậy, nhưng treo sau một tuần, bức tranh mới này chẳng thấy có ai đánh dấu vào cả, anh ngạc nhiên và về hỏi thầy mình...???

Con thấy đó, mọi người trên đời này rất thích phán xét và tìm cái sai của người khác, nhưng khi bảo họ có trách nhiệm sửa chữa điều đó, thì chính họ cũng không biết làm thế nào. Bức tranh đầu tiên của con vốn đã là một tuyệt tác rồi, chỉ cần con tin vào những gì mình làm là đúng thì đừng để ý mọi người nói

Tìm ra cái sai của người khác luôn dễ , nhưng để sửa sai thì không phải ai cũng có thể làm được 

-st-